Thứ Năm, 10 tháng 11, 2016

NGÀY CON VỀ



Truyện ngắn

Nó là cái con bé nổi tiếng đanh đá và nghịch ngợm nhất trường. Đó là nhận

xét của hầu hết các thầy cô từng dạy nó. Chưa có bất kì thầy cô nào chịu nổi nó

cả. Mẹ nó khóc, bố nó thở dài bất lực với đứa con gái duy nhất của mình.

Năm học mới bắt đầu, tiếng trống trường vang lên. Tất cả các học sinh vào

lớp. Giáo viên chủ nhiệm mới của lớp nó bước vào, đảo mắt nhìn quanh rồi mỉm

cười cho lớp ngồi xuống. Như bao năm trước, như bao giáo viên khác, cô cũng

giới thiệu bản thân mình với các học sinh mới. Cô tên Hà, 38 tuổi, giáo viên Văn,

dáng người nhỏ bé và cách nói chuyện rất duyên, trông cô rất hiền. Sau khi giới

thiệu, cô bắt đầu điểm danh lớp, tổng số lớp có 41 học sinh nhưng hiện tại chỉ có

40 học sinh, vắng 01, đó chính là nó - Nguyễn Thanh Nga. Một lúc sau, nó xuất

hiện, hiên ngang bước vào lớp như không có bất kì sự tồn tại nào của mọi người

xung quanh. Cô khẽ nhíu mày vì thái độ vô lễ của nó. Cô gọi nó lên hỏi. Nó cười

đắc ý và thản nhiên bước lên. “Em là Thanh Nga hả?” “ Vâng !” nó đáp cụt lủn.

“Sao em lại đi trễ ?” - Cô lại tiếp tục hỏi nó . “Ngủ quên!” Cô lắc đầu nhìn nó rồi

cho nó về chỗ. Đến giờ ra về, cô đợi cho tất cả học trò về hết rồi nán lại lớp. Cô

trầm ngâm suy nghĩ về cách để “thuần hóa” cô học trò này. Ngày hôm sau đến

lớp, cô lại nhận được những lời phản ánh của các giáo viên bộ môn khác. Cô bước

vào lớp, nó đã chuẩn bị sẵn tinh thần để nghe cô “giáo huấn” nhưng không! Cô im

lặng chẳng hề nhắc gì đến chuyện đó. Nó thắc mắc vì sao cô không mắng nó, thế

rồi trong giờ học nó lại càng chọc phá các giáo viên nhiều hơn. Rồi một lần, hai

lần, ba lần…nhưng cô cũng chả đã động gì đến nó. Nó đâm chán rồi thôi cái trò

chọc phá mọi người thay vào đó nó ngủ suốt giờ học. Kết quả học tập của nó vẫn

cứ dậm chân ở con điểm một, hai. Rồi hôm đó, có giờ văn của cô, cô đặt ra một

câu hỏi, không một ai trả lời được, rồi bất giác nó giơ tay. Cô mỉm cười rồi mời nó,

nó ngượng ngùng và dè dặt đưa ra câu trả lời. Trả lời xong, nó sượng đỏ mặt ngồi

xuống, không gian im lặng bao trùm nó càng khiến nó ngột ngạt hơn. Và giây sau,

cô lại mỉm cười và bảo đó là câu trả lời đúng. Dường như tim nó đã ngừng đập vài

giây, rồi nó cũng nở một nụ cười, cả lớp không thể tin nó là cái con chuyên gia

nghịch phá mọi ngày. Đã lâu lắm rồi, nó không được mọi người tán dương như

thế. Rồi sau cái ngày hôm đó nó được “thăng” lên chức Ban cán sự bộ môn Văn.

Nó thấy vui về điều đó nhưng nó cũng lo lắng lắm! Bắt đầu từ đó, cứ hôm nào có

môn văn, nó đều chuẩn bị bài và học thuộc bài ở nhà thật kĩ để không xấu hổ với

bạn bè. Cả lớp đã rất bất ngờ vì sự thay đổi của nó, cả cô cũng vậy nhưng cô

không ra mặt khen nó, cô vẫn cứ im lặng. Có nhiều lúc trong giờ 15 phút đầu giờ,

cô nhờ nó tính toán giúp cô vài thứ, có khi cô lại nhờ nó kèm giúp mấy bạn yếu

toán ở lớp. Nó không dốt nhưng lâu nay nó không chịu học vì thế nhiều lúc nó

cũng tắt tịt. Nó về nhà lục lại sách vở toán, nó học lại toàn bộ, rồi cố làm đi làm lại

cho nhớ để nhỡ lần sau cô có nhờ thì nó cũng sẽ không đỏ mặt vì không làm

được. không biết từ bao giờ nó không muốn cô thất vọng về nó nữa. Những tiết

học sau, nó được các thầy cô khen ngợi rất nhiều nhưng riêng cô chủ nhiệm của

nó thì không. Nó buồn vì điều đó. Vào ngày sinh nhật nó, cô đã đợi đến cuối giờ,

gọi nó lên và đưa cho nó hộp quà nhỏ, vẫn nụ cười quen thuộc, cô bước đi để lại

nó đứng trơ ở đó. Nó ngồi thụp xuống , sống mũi cay cay, mặt nó nhòa đi. Từ cái

ngày gia đình nó lâm vào cảnh nợ nần, bố, mẹ cải vã rồi li dị đến nay chằng ai

quan tâm đến nó cả vì thế mà tình hình học tập của nó cũng chểnh mảng theo. Cô

khiến nó hạnh phúc quá! Về nhà mở lá thư mà cô gửi ra, cô viết rất ngắn gọn: “

Em là một cô học trò ngoan ! Cô biết hoàn cảnh gia đình em khó khăn nhưng hãy

mạnh mẽ vượt qua tất cả. Cô tặng em chiếc gương, mong em sẽ chiến thắng

chính bản thân mình. Yên tâm vì luôn có cô bên cạnh !” Nó xúc động quá, cô như

mẹ nó vậy! Bây giờ nó mới hiểu, người giúp nó thay đổi bản thân trong thời gian

qua chính là cô chứ không phải ai khác. Cô không vô tâm như nó nghĩ mà thật ra

cô đang âm thầm giúp nó nhận ra những sai lầm của bản thân. Nó thầm cảm ơn

cô. Từ đó, nó cố gắng trở thành một học sinh ngoan như cô đã từng nói. Rồi thời

gian qua, năm học cuối cấp cũng hết. Ngày bế giảng nó đã không kìm được những

giọt nước mắt, nó ôm chầm lấy cô. Trong lúc này, nó muốn gửi một lời cảm ơn

chân thành nhất đến cô, nhưng không hiểu sao cổ họng nó nghẹn lại không nói

thành lời. Nó cúi đầu chào tạm biệt cô, tạm biệt ngôi trường cấp trung học cơ sở

đầy ắp những kỷ niệm khó quên.

Ngày 20/11 năm nay nó quay lại trường để thăm lại người cô kính yêu và

báo tin nó đã đậu trường chuyên. Nhưng ở phòng Hội đồng nó không gặp cô, nó

hỏi các giáo viên khác về cô thì hay tin cô đã chuyển công tác vào miền Nam. Nó

như muốn khuỵu xuống, Nó hối hận sao ngày đó nó không cảm ơn cô, sao ngày

đó nó không nói biết ơn cô thật nhiều. Nó hối hận quá! Nếu ngày đó, cô không tin

tưởng nó, cô không giúp đỡ nó thì có lẽ cho đến ngày hôm nay nó vẫn là một con

bé hư hỏng và đã trở thành một thành phần xấu của xã hội. Trong thâm tâm của

nó, cô vẫn là người cô tuyệt vời nhất đời nó, là người mẹ hiền thứ hai của nó.

Trương Thị Phúc Nhân – Lớp 9/2

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét